45 NĂM (1976 - 2021) - Trường Đại học Công nghệ Công nghiệp nhẹ KIEV nay
được đổi tên là Học viện Công nghệ và Da Quốc gia KIEV.
Nhờ công nghệ "Đám mây" đưa các bạn cùng khóa về lại...thành
phố cũ, mái trường xưa... thấy bâng khuâng, nuối tiếc...
45 NĂM (1976 - 2021) - Trường Đại học Công nghệ Công nghiệp nhẹ KIEV nay
được đổi tên là Học viện Công nghệ và Da Quốc gia KIEV.
Nhờ công nghệ "Đám mây" đưa các bạn cùng khóa về lại...thành
phố cũ, mái trường xưa... thấy bâng khuâng, nuối tiếc...
TÌNH PHỤ TỬ VĨ ĐẠI
Những người lần đầu tiên bước vào viện bảo tàng đã cảm thấy vô
cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bức tranh này, có người còn cười và chế nhạo. Sao
có thể treo bức tranh như vậy ngay cửa chính viện bảo tàng chứ?
Nhưng người dân nước Puerto Rico thì rất kính trọng bức tranh này,
hoặc cảm động rơi nước mắt. Cô gái trẻ để lộ bầu ngực là con gái của ông, ông
lão chính là cha cô gái. Simon trong bức tranh chính là người anh hùng đã đấu
tranh đòi độc lập cho nước Puerto Rico, nhưng bị bắt giam vào ngục và bị kết
tội "cấm thực".
Ông già chết dần chết mòn, lúc lâm chung con gái ông vừa sinh con
đến thăm cha. Nhìn thấy cơ thể suy nhược của cha, không muốn cha chết thành con
ma đói. Cô đã cởi áo, đưa dòng sữa của mình cho cha bú. Cùng một bức tranh, có
người cười nhạo, có người cảm động. Người không biết được câu chuyện thật sự
đằng sau bức tranh sẽ chế giễu, người biết sẽ cảm thấy đau lòng.
Con người thường chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, không nhìn thấy
bản chất. Nhiều lúc sự thật không như ta thấy. Đáng sợ nhất không phải bị người
ta gạt, mà chính là sự ngộ nhận của bản thân. Rất nhiều thứ không thể đánh giá
qua bề ngoài. Hãy dùng trái tim tĩnh lặng, đôi mắt sáng suốt và trí tuệ minh
mẫn để học thông bài học cuộc đời!
- Mình mua xe, hỏi ý người này người kia. Cuối cùng tiền mình bỏ
ra nhưng mua một chiếc xe người khác thích.
- Tìm người yêu, người này một câu người kia một câu, cuối cùng
tìm được nhưng không phải là người mình muốn.
- Sự nghiệp bản thân, nghe ý kiến của người thân bạn bè. Cuối cùng
bỏ lỡ cơ hội thay đổi cuộc đời, đi trên con đường của người khác chứ không phải
của mình.
Đôi giày mình mang, vừa hay không vừa bản thân mình biết. Hãy mang
đôi giày của mình đi trên con đường của chính mình.
Dưới đây là một câu chuyện có thật đã xảy ra trong đời thường
Tại một thành phố ở Ấn Độ.. có vị thương gia nọ bận rộn cả ngày vì
công việc.. mệt mỏi.. ông vào một nhà hàng tự thưởng cho mình bữa tối thịnh
soạn..!
Khi những món ăn đã được dọn sẵn trên bàn.. bất chợt ông nhìn thấy
một cậu bé đang nhìn trộm ông qua cửa kính với ánh mắt thèm thuồng.. hình ảnh
ấy như có gì làm nhói tim ông..!
Ông đưa tay vẫy cậu bé.. cậu liền bước vội vào.. theo sau cậu là 1
bé gái nhỏ.. 2 đứa trẻ nhìn chăm chăm vào những đĩa thức ăn còn nóng hổi.. mà
chẳng cần biết người vừa gọi chúng vào là ai..?
Vị thương gia bảo chúng cứ tự nhiên mà ăn thỏa thích...
Không nói.. không cười.. cả hai ngấu nghiến ăn hết các món ăn trên
bàn một cách ngon lành...
Vị thương gia im lặng.. nhìn hai đứa trẻ ăn đắm đuối.. và khi
chúng rời đi.. chúng đã không quên nói lời cám ơn với ông..!
Cơn đói trong lòng vị thương gia lúc ấy được xua tan một cách lạ
kỳ.. kèm theo một cảm giác khó tả đang lâng lâng trong lòng...
Mãi một hồi sau.. vị thương gia gọi tiếp các món ăn lần nữa.. rồi
từ từ thưởng thức.. đến khi gọi thanh toán.. nhìn tờ hóa đơn.. không ghi số
tiền.. mà chỉ là một hàng chữ:
- “Thật đáng tiếc.. tiệm chúng tôi không in được HÓA ĐƠN THANH
TOÁN CHO TÌNH NGƯỜI.. xin chúc ngài mãi luôn hạnh phúc..!”
Một giọt nước mắt đã rơi từ vị thương gia.. ông quay nhìn người
đàn ông đang đứng tại quầy thu ngân rồi gật đầu mỉm cười.. ông ta đáp lại bằng
một nụ cười rạng rỡ...
Vị thương gia đã dùng “Đức” đối xử với người nghèo.
Chủ nhà hàng dùng “Nghĩa” đáp lại “Đức” không biết ai hơn ai.?
Người xưa có câu:
- Ngồi trên đống Cát.. ai cũng là hiền nhân.. quân tử.
- Ngồi trên đống Vàng.. mới biết rõ.. ai mới là quân tử.. hiền
nhân.
Tình yêu thương luôn đem đến những sự kỳ diệu từ hai phía:
- "Người cho và người nhận".
Hạnh phúc của TÌNH NGƯỜI là cảm giác bình yên và thật sâu lắng..
xóa tan tất cả những đau khổ và bất hạnh.
Vạn vật tồn tại trên thế giới này đều không thể sống mãi với thời
gian.. ngay cả con người cũng không thể đi ngược lại hay cưỡng cầu với quy luật
ấy.
- Theo thời gian.. mọi thứ đều biến hóa và thay đổi..
- Tất cả có thể sinh ra hoặc mất đi.. có thể phát triển hay lụi
tàn..
- Cái gì có đến chắc chắn sẽ rời đi.. không bao giờ là tồn tại mãi
mãi.
- Vật chất là ngoại thân.. TÌNH NGƯỜI là vĩnh cửu.
St
CÁI NHÌN CỦA NGƯỜI PHÁP VỀ NHO SỸ AN NAM
Nho sĩ An Nam vào những năm 1920.
“ Nho sĩ là một loại người gian giảo, thủ lễ và thông thái rởm nổi bật; y không thông thái, nhưng khéo léo, tinh tế và hoạt ngôn; y không giàu hơn ai, nhưng hình thức trong mọi hành vi đời sống; y đội khăn đóng đúng kiểu, có khuôn mặt gầy ốm bởi thức đêm, nhưng đôi mắt sắc bén; trau chuốt bộ râu thưa của mình, và cắt tỉa cẩn thận; y để móng tay dài, như để nói rõ về nghề nghiệp thường nhật; cầm trong tay chiếc quạt phe phẩy theo một cách riêng; y ngồi dáng vẻ tao nhã, đứng dậy và chào cũng như vậy, hạ mắt xuống để nhìn; y đi một cách bộ tịch và luôn luôn ra dáng làm thơ; chỉ cười với sự toan tính, và luôn lo sợ sai trái với một số tập tục và lễ nghi; giọng nói nhẹ nhàng và kiểu cách; đáp ứng ham muốn của mình, thì chỉ bằng sự tế nhị, và nếu y là quan chức và y muốn lấy của bạn, thì y sẽ làm một cách lịch sự và tôn trọng; do đó, nho sĩ và quan lại là loại người đáng sợ, giống như những kẻ đạo đức giả chỉ chứa mầm bệnh; nhưng họ được tôn vinh, bởi vì người ta cần họ, và trong vương quốc người mù kẻ chột có thể làm vua.
Nho sĩ trưởng thành, và từ cậu học trò nhỏ, anh ta đã trở thành: một nhà thơ, một người hoạt ngôn, một thầy đồ, một trạng sư, một doanh nhân; nhưng, thực ra, anh ta hiểu biết kém hơn những đứa trẻ, những thợ thủ công và người lao động trong xứ sở. Anh ta tìm thấy trong kinh sách rằng có một chất lỏng tối thượng, có hai yếu tố: âm và dương, một yếu tố là hoạt động và sức mạnh, yếu tố kia là sự yên tĩnh, mềm yếu, và trơ ỳ; hai yếu tố này, trong sự hợp nhất với nhau, sinh ra vạn vật, tóm lược sinh ra năm: Thủy, Hỏa, Mộc, Kim, Thổ; nước, lửa, gỗ, kim loại và đất, cũng là năm hành tinh; rằng có ba giềng mối trật tự xã hội (tam cương) và ba thiên thể lớn: mặt trời, mặt trăng và trái đất; bốn hướng và bốn mùa; năm điều bình thường [ngũ thường], năm điều luật [ngũ luân]: nhà vua, thần dân, chồng vợ và cha mẹ, anh và em, bạn bè; rằng có sáu mạch chính và sáu vòng thời gian (lục giáp); bảy hợp hoặc sự hòa hợp: đông, tây, bắc, nam, trên, dưới, giữa; tám phân kỳ trăng; chín cấp bậc phẩm tước (cửu phẩm); mười tám vương quốc và hai mươi tám chòm sao; ngoài ra họ tìm thấy một vài câu châm ngôn và giáo huấn xã hội; thế là hết.
Phía chính quyền, không có cuộc thi nào khác ngoài cuộc thi văn
chương dành cho những tú tài. Không có học viện; trong các bộ, chỉ có một hội
đồng được bổ nhiệm để ấn bản lịch hàng năm, gởi cho tất cả các trưởng làng và
các quan chức. “
"Đế Quốc An Nam và Người Dân An Nam" của Jules Silvestre và Omega Plus phát hành.