Dư luận phân cực rõ rệt sau khi xem phim Đào, Phở và Piano.
Một bên là sự chê bai không ngớt về
tính giả chân như trên sân khấu kịch, về kỹ xảo non tay, về kịch bản gượng ép,
thậm chí về sự trang điểm lộ liễu của nhân vật nữ trong bối cảnh chiến tranh…vv.
Một bên là những lời tung hô ngợi ca về khả năng lấy nước mắt, về cơ hội học sử
Việt, và đặc biệt là về lòng yêu nước và tự hào dân tộc.
---
KHI SỰ PHÂN CỰC TRỞ NÊN ĐỘC HẠI
Sự phân cực và đa dạng (trong nguồn
gen sinh học cũng như nguồn “gen” trí tuệ) vốn là nền tảng cho sự chọn lọc và
cạnh tranh lành mạnh của xã hội loài người. Tuy nhiên, sự phân cực trở nên nguy
hiểm khi đằng sau nó là chữ “cảm xúc (cực đoan)”.
"Affective polarisation"
là một loại phân cực dựa vào những xúc cảm bị đẩy đến cao trào của sự bất tín
và khả tín, ghê tởm và tôn sùng, hận thù và ngưỡng mộ. Đó là khi người ta không
chỉ bình luận về bộ phim mà còn bình luận về những người có cùng hoặc trái quan
điểm với mình. Đây là hai trong số rất nhiều lời bình phẩm trên mạng xã hội:
“Ai dám phán xét lịch sử là bọn phản
động, đu càng, vô ơn”.
“Không thể nuốt trôi sự ngây thơ và
ngu muội của những con bò rơi nước mắt khi xem phim. Tao thì cười són đái”.
---
PHÂN CỰC CHÍNH TRỊ VÀ CÁI MŨ “PHẢN
ĐỘNG”
Nếu để ý thêm một chút, ta sẽ thấy ở
hai bình luận trên, đứng bên cạnh “cảm xúc cực đoan” là “lý tưởng chính trị”.
"Ideological polarisation"
là một loại phân cực dựa vào sự đối lập của niềm tin có tính chính trị như các
cặp đối kháng giữa “dân chủ - cộng hòa”, “bảo thủ - cấp tiến”, “cánh tả - cánh
hữu”, “cộng sản - tư bản”.
Trong câu chuyện của chúng ta, sự
phân cực đó có tên là “bò đỏ - phản động”. Chữ “phản động” từ thời cách mạng
Pháp vốn có nghĩa là bảo thủ không chịu thay đổi (reactionary). Nó thoạt tiên
được dùng để chỉ những kẻ chỉ khư khư “bảo vệ thể chế”, không chịu nhận ra rằng
chủ nghĩa xã hội là tương lai tất yếu của nhân loại. Hiểu nôm na, ai ngồi yên
là đồ phản động.
Tuy nhiên giờ đây, trong bối cảnh
chính trị Việt Nam nơi chủ nghĩa xã hội của tương lai được cho là đã bắt đầu,
việc “thay đổi thể chế” mới bị coi là phản động. Điều này dẫn đến sự phi lý có
tính nội hàm khiến nhiều người phải xoắn não: Ai chuyển động là đồ…phản động
(!)
---
PHÂN CỰC CHÍNH TRỊ PHI CHÍNH THỐNG
Cặp đối kháng “bò đỏ - phản động”
trong bối cảnh chính trị Việt Nam là một trường hợp đặc biệt của phân cực chính
trị.
Lý do thứ nhất là bởi từ “phản
động”, trong bối cảnh Việt Nam cần phải hiểu theo nghĩa gần giống với “phản
bội” (Tổ Quốc). Vì thể chế Việt Nam chỉ có một đảng duy nhất lãnh đạo, bất cứ
hành động nào phản kháng lại cách thức tổ chức đó lập tức trở thành một cực đối
lập chính trị một cách phi chính thống.
Cực đối lập này tồn tại kiểu “du
kích” “lề trái” trên mạng xã hội, ở hải ngoại, trong các hội nhóm không được
nhà nước công nhận, trong nghệ thuật cũng như diễn ngôn phi chính thống, trong
các mối quan hệ xã hội hàng ngày, trong ý thức nội tại của một bộ phận người
dân, và đặc biệt là trong một số phiên tòa xử các nhà bất đồng chính kiến về
tội “chống phá nhà nước”.
---
CHÍNH TRỊ HÓA NHỮNG VẤN ĐỀ XÃ HỘI
Một đặc điểm của phân cực là những
khác biệt không trực tiếp liên quan đến chính trị cũng sẽ bị chính trị hóa. Ví
dụ, “phân cực về quyền bỏ thai” thường bị đem ra để kích động “phân cực cảm xúc
cực đoan”. Phe cánh hữu cho rằng ai ủng hộ bỏ thai là “ác quỷ giết người”. Phe
cánh tả cho rằng ai ép buộc một phụ nữ phải đẻ con, bất chấp nguồn gốc thai nhi
là do cưỡng hiếp, hoặc bất chấp hệ lụy lâu dài cho chính cô ấy, cho đứa con và
cả xã hội mới là kẻ “giết người không dao”.
Ở Việt Nam cũng vậy, rất nhiều những
vấn đề xã hội không trực tiếp liên quan đến chính trị cũng có thể bị chụp mũ
“phản động”. Vì Đào, Phở và Piano là một bộ phim có gắn với tình yêu nước, một
số người chê bai nó đã bị coi là “phản động”. Tương tự ở đầu kia thái cực, một
số người khen ngợi phim (do nhà nước làm, phim về cách mạng) đã bị gọi là
"bò đỏ".
Về bản chất, đây chính là một biểu
hiện rất tự nhiên của phân cực chính trị, nếu bạn phản đối A thì bạn là B, nếu
bạn ghét cánh tả thì bạn là cánh hữu, nếu bạn phản đối “nhà nước” thì bạn là
“phản động”, nếu bạn ủng hộ các sản phẩm của chính quyền cộng sản thì bạn là
"bò đỏ".
Một người bạn của tôi sau khi sống ở
Việt Nam gần hai chục năm đã đùa rằng, việc gọi ai đó ở Việt Nam là “phản động”
cũng giống như việc ở quê hương mình, anh từng bị chửi là “con chó cánh tả”
(hàm nghĩa cái gì cũng sủa), hay hàng xóm của anh bị chó ị một bãi trước nhà và
lời nhắn “đống phân cánh hữu” (hàm ý bảo thủ đến mức thối như phân).
Tôi phải tế nhị nhắc nhở anh rằng so
sánh như thế là khập khiễng. Vì có tính “phi chính thống” nên Việt Nam tuy có
“phân cực chính trị” nhưng lại không có “phân chia quyền lực”. Bị gọi là “chó
cánh tả” hay “phân cánh hữu” thì khó chịu thật đấy, nhưng không mấy ai vì thế
mà phải vào tù. Còn bị gọi là “phản động” ở Việt Nam thì có lẽ không an toàn
chút nào.
---
DI CHỨNG CHIẾN TRANH TRONG PHÂN CỰC
Tuy nhiên, điểm đặc biệt trong câu
chuyện của chúng ta không phải là việc “chính trị hóa một vấn đề xã hội”, mà đó
là chính trị hóa "nhầm" thời điểm lịch sử.
Trong bối cảnh của Đào, Phở và Piano
- một bộ phim chống thực dân Pháp - thì kẻ “phản bội” hẳn phải ủng hộ Pháp. Tuy
nhiên, nhiều người chê phim lại bị chụp mũ “phản động” với mặc định là họ ủng
hộ …Mỹ. Bằng chứng là những câu chửi thường liên quan đến một cuộc xung đột
chính trị từ gần nửa thế kỷ trước giữa miền Bắc cộng sản và miền Nam cộng hòa.
Họ bị chửi là “ba sọc”, “ba que”, “đu càng”. Họ cũng bị chửi là “khát nước” và
“phản động” - hai từ thường được dùng trong bối cảnh cuộc chiến Bắc Nam chứ
không phải cuộc chiến chống thực dân.
Việc những người chê phim “chống
Pháp” bị chửi bằng diễn ngôn “chống Mỹ” và “chống ngụy quân ngụy quyền” là một
tín hiệu đáng lo ngại. Vũ khí sát thương của “quá khứ này” vẫn tiếp tục được
dùng để sát hại một “quá khứ khác”, thậm chí, được dùng để trừng phạt hiện tại
và tương lai.
Đáng lo hơn nữa là sự chửi bới và
kết tội đó phần lớn đến từ giới trẻ, bất chấp việc chính quyền Việt Nam đã công
khai loại bỏ diễn ngôn “ngụy quân ngụy quyền” sửa lại sách giáo khoa, khôi phục
lại tính chính danh cho chế độ Sài Gòn. Nó cho thấy công cuộc hòa hợp hòa giải
không những vẫn còn dang dở với thế hệ đi trước mà di chứng đã kịp di truyền
đến thế hệ hôm nay.
---
CƠ HỘI RÃ CỰC BỊ BỎ LỠ
Về khía cạnh lịch sử, Đào, Phở và
Piano hoàn toàn có thể trở thành một yếu tố rã cực (de-polarisation) kết nối
hàn gắn dân tộc. Nó không dính đến Mỹ hay Trung Quốc mà zoom ống kính vào thời
toàn dân chống Pháp.
Ở thời điểm lịch sử ấy, giai cấp tư
sản chưa bị bôi đen thành “một lũ đỉa hút máu dân nghèo”, tầng lớp trí thức
chưa bị gạt ra ngoài lề, người nghệ sĩ chưa trở thành công cụ tuyên truyền,
tình yêu lứa đôi chưa bị coi là "đồi trụy" và tôn giáo chưa phải là
“thuốc phiện của nhân dân”. Những nhân vật trong bộ phim cũng không bị chủ
nghĩa anh hùng làm mờ đi những góc khát khao rất dung dị, rất người - điều
khiến thế hệ thời bình có thể cảm thấy mình trong đó.
Nhà văn Hà Thủy Nguyên đã nhận xét
như sau:
“Nhân vật có nhiều tố chất nổi loạn
"lãng mạn tiểu tư sản". Đôi nam nữ chính là những người luôn
"chống lệnh", ông họa sĩ cũng không tìm thấy đam mê trong khắc họa
hình ánh người lính hào hùng, vị cha xứ sẵn sàng bước ra khỏi các quy tắc giáo
điều của Nhà Thờ... Các nhân vật cư xử rất con người, thậm chí rất tầm thường.
Chẳng nhân vật chính nào trong đó lý trí, chẳng nhân vật nào giỏi hay đẹp,
chẳng nhân vật nào coi cuộc chiến là một lý tưởng... mà chỉ cố bảo vệ những gì
mình tin là của mình, xứng đáng để giữ gìn.”
Tuy nhiên, cơ hội rã cực ấy bị bỏ lỡ
bởi sự “phân cực cảm xúc cực đoan” như đã nêu ở phần đầu bài viết. Đây là một
bài học kinh điển trong lĩnh vực khoa học về phân cực chính trị.
Trong nhiều nghiên cứu thần kinh học
nổi tiếng, hai nhóm người cánh hữu và cánh tả cùng xem video, ví dụ, về quyền
bỏ thai. Bộ não của họ xử lý thông tin GIỐNG NHAU khi video đó dùng ngôn ngữ
trung tính, khách quan và khoa học. Tuy nhiên, bộ não của họ phân cực, kích
hoạt các cảm xúc hận thù, sợ hãi và kinh tởm khi xem video dùng ngôn ngữ kích
động, ủng hộ hoặc phản đối cực đoan bằng cách gắn quyền bỏ thai với sự đê hèn hoặc
cao cả của một lý tưởng chính trị.
Chúng ta ghét nhau không phải vì
chúng ta KHÁC nhau. Chúng ta ghét nhau và dạt về hai thái cực vì đã dùng những
lời lẽ làm nhau đớn đau. Ngôn ngữ như dao giết người. Điều này cũng đã được đúc
rút từ bao đời nay: "lạt mềm buộc chặt"; "Lời nói chẳng mất tiền
mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau"
Thật tiếc cho một bộ phim có tiềm
năng hàn gắn, nhưng sự miệt thị và tôn vinh quá đà đã khiến “cảm xúc cực đoan”
tiếm ngôi trở thành nhân vật chính.
---
Nguyễn Phương Mai
#NguyenPhuongMai